Tuần trước, hôm thứ Bảy, cả nhà đi cổ vũ DD trong ngày hội thể thao. “Vận động viên” của nhà mình thích chocolate croissants nên sáng hôm đó có một túi croissant “ngon ơi là ngon” kèm theo lời nhắn “DD cố lên!” được dành riêng cho con.
Sau đúng 3 năm, cả gia đình mình lại ở đúng địa điểm này, để dự cùng một sự kiện. Ấy là 3 năm trước, cũng tại phòng GYM của trường tiểu học (nơi bây giờ TT đang học), TT và DD cũng dự buổi undokai đầu tiên trên đất Nhật do năm đó công viên trường mẫu giáo đang được đóng cửa để sửa sang lại. Lần đầu tiên dự undokai đã là một ngày vui, mấy năm sau, kể cả những năm được dự 2 lần, cũng cùng một cảm giác như thế.
Năm nay không ngoại lệ.
Cả nhà hào hứng lắm. DD cẩn thận mang tờ chương trình về, đánh dấu vào các tiết mục cho tham gia “để bố mẹ biết mà chuẩn bị.” Phòng thể thao, nhỏ hơn công viên trường, nhưng cũng vì thế không khí không bị “loãng”. TT hào hứng lắm, vì đây là trường của con, hôm nay con là “chủ nhà”.
Ai cũng dậy thật sớm. Mẹ chuẩn bị thức ăn sáng để ba bố con mang tấm trải đến sớm chọn chỗ ngồi tốt, vì lần này có cả LL đi cùng. Nhớ năm đầu chẳng có kinh nghiệm gì, đúng giờ mới đến, và thế là bố mẹ đứng từ đầu đến cuối buổi. Tính toán thế nào mà ba bố con lại đến sớm hơn tất cả mọi người, một phần lý do vì nhà mình gần trường. Như thế, đương nhiên chỗ ngồi tốt nhất đã được chọn. Mẹ với LL đủng đỉnh đến sau. Khi đến nơi đã thấy phòng thể thao đông người lắm rồi. Như mọi lần, đội cổ vũ mang đủ lứa tuổi từ bé sơ sinh cho đến các ông bà ngồi xe lăn hay chống gậy.
Lớp lớn nhất mở đầu bằng tiết mục chào mừng.
Cuối buổi, mẹ ghẹo DD “múa hát gì mà mỗi bạn lại cầm một chai nước giơ hết cả lên trời thế kia?” Nó có vẻ bực mình, “cô giáo bảo cầm bình nước. Lại còn cho mấy dây óng ánh kia, dán vào bình nước nữa. Trông chả hay.” Cố tình trêu cho con nói ra suy nghĩ của mình, vì biết nó không thích cái trò cầm-bình-nước-múa.
Các em lớp nhỏ hơn, không cầm gì cả, lần lượt ra chào.
Những em bé tí xíu được ngồi trên xe đẩy 4, các cô giáo đẩy vào ngồi cùng các anh chị.
(Nhiều hình quá, đành tường thuật “chay” rồi mời mọi người xem slideshow phía dưới vậy)
Vài anh bạn trẻ “lợi dụng” lúc mọi người đang lơ là, bỏ đội ngũ chạy về phía bố mẹ. Nhưng cuộc “đào tẩu” thường bất thành vì chạy đến nửa chừng thì bị các cô bắt trở lại. Có những bạn, trong khi tất cả mọi người đứng lên xoay vòng, múa và hát theo nhạc thì các bạn ấy ngồi phịch xuống, và khóc hoặc đơn giản là ngồi chơi, tỉnh bơ cứ như là đang ở giữa lớp học của các bạn ấy! Có bạn thì, trong khi các bạn đứng, bạn ấy bò và húc đổ 1 bạn ngã lăn đùng ra sàn. Cả hai đều khóc! Thế mới là tinh thần thể thao, khóc cùng khóc.
Phần thi “điền kinh” tức là thi chạy cự ly khoảng 5m của lớp nhỏ là phần vui nhộn nhất. Cô giáo chờ ở phần đích, cứ thế chạy sau hiệu lệnh và đến ôm cô thôi. Thế mà có bạn còn dỗi. Thỉnh thoảng có bạn không chịu xuất phát, làm cô giáo khác phải bế chạy về đích. Có bạn chạy đến cách cô giáo 1m thì đứng im và bỗng dưng quay lại, nhìn về vạch xuất phát. Cô giáo lại tiếp tục phần thi chạy dang dở bằng cách bế lên đưa cho cô giáo kia.
Phần thi chạy của lớp mẫu giáo lớn, DD đã cố gắng khi về đầu tiên. Con về chỗ, nhìn về phía cả nhà với vẻ mặt rất hãnh diện. Thôi, thế là biết được cả nhà không được sơ múi gì trong túi croissant kia rồi…
Các ông bà cũng có riêng một tiết mục “ném bóng da” để làm vỡ quả bóng được bồi giấy. Hai đội chơi, đội trắng và đỏ. Phải công nhận là các ông bà vẫn còn dẻo dai thật, ném một cách rất bạo lực. Có đến 2 lần quả bóng suýt văng vào mặt mẹ. Và LL nằm ngủ khì ngay dưới đất. Một tay cầm máy ảnh, mắt dòm vào ống kính, phải dặn bố làm “thủ môn”, chặn không cho bóng rơi vào cái khung thành đang nhắm tịt mắt kia. Lạ thế, ồn ào như cái chợ vỡ, mà nó ngủ từ đầu đến cuối!
Phần thi chạy của lớp mẫu giáo nhỡ có một pha ngoạn mục, hai bạn cùng về đến gần đích, bỗng một bạn chạy tụt lại phía sau, và thế là bạn ở đằng sau nắm đuôi áo bạn đằng trước, không cho về đích. Cả hội trường cười ồ. Trẻ con đôi khi cũng mắc bệnh thành tích như người lớn.
Bạn nhỏ bị down cũng tham gia chương trình như các bạn khác. Ở phần thi chạy kết hợp nhảy ngựa, thay vì nhảy qua “con ngựa”, bạn ấy ngồi luôn lên đó và quay sang nói chuyện với cô giáo – chắc là cũng buôn xong 2 sọt dưa, rồi mới tụt xuống và đi bộ về đích.
Mỗi lớp có một tiết mục múa hát riêng, ngoài những phần thi thể thao. Có anh chàng – chắc là không thích múa – ra sân đứng dỗi. Bà hiệu trưởng phải ra dỗ mãi mới nghe!
Cô bé kia, mặc cô giáo và các bạn đang nhảy điệu gì, ngồi bệt xuống sàn và mút tay. Vừa chăm chú nếm “chân giò” vừa lấy chân đẩy người xoay đến cả chục vòng tròn! Sàn phòng GYM sau buổi hôm nay có một khoảnh sáng bóng 😛
Đầy tinh thần trách nhiệm, một anh cu vừa múa vừa ngáp!
Các lớp bé có nhiều tiết mục thi với sự trợ giúp của bố mẹ. Mẹ đi hái “nấm”, nấm chính là con ngồi nấp sau cái thùng giấy. Bố cùng con thi đua xe và đi bộ thăng bằng trên cái bục gỗ cao hẳn đến… 2ocm.
Đến khi con làm mèo và hổ có cái đuôi dài. Nhưng ô kìa, sao đuôi của một chú mèo lại mọc ở đằng trước? Thế là các bố các mẹ cứ cười bò lăn với cái đuôi mọc nhầm chỗ.
Trẻ con, có những đứa rất vui thích với các trò chơi thì ngược lại, có những đứa không thích. Và khi không thích thì người ta khóc thôi.
Mọi sự đến là vui! Cả người khóc lẫn người không khóc, đều vui.
This slideshow requires JavaScript.
Trường mẫu giáo không tổ chức undokai xuyên trưa vì lý do các vận động viên còn nhỏ tuổi, không thể hao tổn sức lực trong thời gian dài. Thế là trước giờ trưa đã bế mạc. Mỗi bạn có một phần quà mang về.
DD được tặng túi croissant kèm theo lời chúc mừng, nó ôm rịt lấy cái túi bánh. Bố bảo “Phần thưởng thì phải chia cho cả người khác nữa chứ? Công mọi người đi cổ vũ cũng lớn lao phết đấy!” Công nhận, bố phải bỏ cả buổi họp ngày thứ Bảy để đi cơ mà.
Tan lễ, thấy có một em bé cũng nằm trong chiếc giỏ mây y như giỏ của LL, cùng đến dự undokai cổ vũ các anh chị. Nhưng mà em ấy thức để xem/nghe chứ không như LL nhà mình, đến để mượn không khí ngủ cho ngon.
Comments